Ngày cập nhật: 10:21:35 15/12/2015

CÀ MAU VÀ NỖI NHỚ

Cà Mau vào hè đẹp thật! Dưới màu nắng vàng hanh, cái nóng bức làm người khác khó chịu, ấy vậy mà Cà Mau vẫn đượm người qua lại, không khí có phần nhộn nhịp hơn nữa. Trong cặp mắt của đứa con gái xa quê đã lâu rồi mới có dịp trở lại thì cảm nhận mọi thứ dường như có lẽ đều khác lạ. Cũng được 5 năm rồi chứ mấy, kể từ ngày mà nó tạm biệt Cà Mau theo chân ba má sang đất khách làm ăn. Nó nào có thích gì đâu bởi nó yêu quê hương này lắm. Ngày chia tay nó luyến lưu mãi mọi cảnh vật nơi đây, nó vẫy tay chào rồi tự nhủ sẽ có ngày trở lại.

          Và giờ đây nó đã thực hiện được mong ước của mình. Nó đang đứng trên mảnh đất Cà Mau - nơi tận cùng của cực nam tổ quốc. Trở về đúng vào dịp hè nên nó có nhiều thời gian hơn để cùng lũ bạn dạo chơi mà ôn lại kỉ niệm cũ. Hít một hơi thật sâu, cái hương vị của quê hương đúng là có khác, không lẫn vào đâu được. Cái hương nồng nhẹ của cỏ cây buổi sớm cùng mùi của đất dạt dào phù sa tạo ra một hương vị riêng đậm chất Cà Mau. Nó yêu lắm Cà Mau ơi! Ngắm lại Cà Mau trong khoảng đầu hè, nó nhớ về ký ức một thời. Cứ mỗi độ hè sang, nó và tụi bạn thường hay săn đón những cánh hoa phượng ghép thành những chú bướm rồi ép vào tập cho đẹp, lại còn cái trò tuốt lá phượng cho đầy cả nắm bàn tay rồi cùng nhau hất tung lên rồi lại nhìn nó rơi xuống. Tụi nó thích trò đấy lắm vì nhìn trông giống tuyết rơi lãng mạn hệt như trong phim hàn quốc ấy, mà tụi nó đứa nào cũng mê tít kiểu phim đó. Thích nhất là cái trò ngồi dưới gốc phượng vĩ đỏ rực đầy hoa phượng, một đứa gãy đàn bắt nhịp mà hát, ai cũng thích hát cả, mà đã cất tiếng lên rồi thì ôi thôi thật là hỗn loạn, ấy thế mà vui nhỉ. Nhặt một bông phượng rơi vãi dưới đường, nó bịn rịn mà muốn khóc, phượng nở đẹp thật nhưng mỗi lần phượng thay áo mới cũng tức là phải chia tay, vừa vui mà vừa buồn. Lần chia tay mà nó nhớ gần đây nhất là năm cuối cấp 3, bọn con gái đứa nào cũng ròng ròng nước mắt vì không nỡ tạm biệt nhau vì tụi nó đều đã thân nhau như là anh em trong gia đình, những cuốn nhật kí  được lưu giữ cẩn thận như kỉ niệm cuối cùng của thời học sinh. Nghĩ đến đây thôi mà nước mắt nó đã vội rơi rồi, buồn ơi là buồn!

          Đang đứng lặng người,nó nghe một giọng nói quen thuộc, là cái Lan - nhỏ bạn thân của nó, có cả Hồng, My …cả bọn đều tập hợp đầy đủ. Tụi nó tặng nhau những cái ôm thắm thiết, hỏi thăm tình hình, chuyện học hành... bao nhiêu là chuyện. Bọn nó trò chuyện rôm rả, ôn lại kỉ niệm xưa rồi dắt tay nhau bước đi trên con đường quen thuộc, tiếng cười nói rộn ràng âm vang cả con đường nhỏ,…Cà Mau ơi, ta đã trở về!!!

                                                                                                                LÊ THỊ TRÚC PHƯƠNG

                                                                                                                  CLB Phóng viên nhỏ

THƯ VIỆN ẢNH